Editor: Melbournje
Cô giáo Chương… Lại không chết…
Nếu bà ta đã không chết, vậy người hôm qua hắn giết là ai?
Phanh!
Điện thoại trong tay hắn rớt xuống, hắn cúi người đánh cửa tủ, dây điện thoại màu đỏ kéo lùi về sau, rung qua rung lại.
“Alo? Tống Tử Long, em có đang nghe cô nói không? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?!”
Tống Tử Long vọt vào phòng của mình, mở máy tính ra, bàn phím bị gõ cành cạch, một chuỗi âm thanh vang lên.
—— Sao cô Chương lại không chết!
—— Đến cùng tôi đã giết ai?!
1 phút sau, hắn nhận được câu trả lời.
—— Xoay người mở tủ quần áo ra thử xem.
Tứ chi hắn cứng ngắc xoay lấy người, giống như một con rối gỗ bị giật dây, đi từng bước tới trước tủ quần áo.
Sau vài bước, hắn đi tới.
Nâng tay, cũng giống như đêm qua, hắn không nhịn được mà run run lên, thật vất vả mãi mới cầm được tay nắm cửa tủ.
Nhẹ nhàng dùng sức, cửa mở.
Một bàn tay rơi xuống không hề báo trước, cũng chính là bàn tay thô ráp ấy.
***
Khi đội hình sự số 2 đuổi tới hiện trường vụ án, bọn họ đã tận mắt chứng kiện một sự bi thương khó diễn tả bằng lời.
Thi thể của người mẹ Hàn Tú Quyên được phát hiện trong tủ quần áo tại phòng ngủ của người con trai, gáy còn có dấu dây, kết luận qua tử vong do ngạt thở, hung khí được phát hiện tại nhà, là một chiếc dây điện thoại màu đỏ, thời gian tử vong vào khoảng 10 đến 11 giờ đêm qua, mà sau khi con trai Tống Tử Long phát hiện thi thể của mẹ mình xong liền nhảy từ lầu 5 xuống, tự tử bỏ mình, trong tay còn nắm một lọ kem dưỡng da.
Sau khi cảnh sát đến được mười phút, chủ nhiệm lớp Tống Tử Long là Chương Minh Nguyệt vội vàng đuổi tới, trong túi chứa tiền trợ cấp cho học sinh nghèo mà bà ấy đã xin cho Tống Tử Long.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, chỗ Phó Đình Sinh cũng nhìn thấy một tình huống tương tự.
Trong phòng 302, thi thể mẹ Cố Lâm bị phát hiện ở trong phòng khách, tay chân đều bị trói chặt, ở vị trí ngực có vài vết đâm, thời gian tử vong cũng vào khoảng từ 10 đến 11 giờ đêm, sau khi người con trai là Lý Đào về nhà, năm phút sau cậu ta cũng nhảy từ lầu 3 xuống, trước mắt đang hôn mê nặng.
Bọn họ còn tìm được một đoạn hội thoại giống nhau ở máy tính trong nhà của những người bị hại.
—— Cậu muốn giết người sao?
—— Tôi có thể giúp cậu.
—— Đương nhiên, cậu cũng phải giúp tôi một việc.
—— Tôi giúp cậu chuẩn bị xong xuôi rồi, 10 giờ đêm nay, tới giết người cậu muốn giết đi.
Tống Tử Long muốn giết chủ nhiệm lớp là cô Chương, bởi vì đối phương muốn gọi mẹ hắn tới trường học, Lý Đào muốn giết mẹ của bạn học cùng lớp, bởi vì đối phương nhục mạ mẹ hắn bị tàn tật, còn đùa dai mà đặt giấy tờ linh tinh vào hòm thư nhà hắn.
Sau đó, bọn họ không hẹn mà cùng tìm tòi trên mạng về cách giết người, rồi cùng nhận được một tin nhắn giống nhau.
Lại sau đó, dường như họ đồng thời xuất hiện tại nhà của đối phương, dùng các cách khác sau để sát hại mẹ của hai người.
***
—— Cậu muốn giết người sao?
Thiệu Hi dựa ở bên xe, nhìn hai chiếc xe cảnh sát và dây cảnh báo cách đó không xa, trong đầu bỗng dưng nảy qua vấn đề này.
Nếu ba năm trước có người hỏi mình như vậy, cô sẽ trả lời thế nào đây?
Suy nghĩ không đến mười giây, cô đã có đáp án.
—— Không muốn.
Khi lấy lại tinh thần, bóng hình mình chờ đợi một hồi lâu cuối cùng cũng đã đi ra khỏi cục, nhíu mày mím môi, đúng là biểu cảm quen thuộc trong dự kiến, khi nhìn thấy cô, anh thả chậm cước bộ một chút, vẻ mặt có dễ chịu hơn, nâng tay kéo dây cảnh báo ra đi thẳng tới hướng cô.
Khi đến gần, cô quen thuộc gọi tên của anh: “Phó Đình Sinh.”
Tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp phảng phất bên tai, nhưng lại trấn an được tâm trạng có chút phiền chán của anh lúc này, “Sao lại tìm tới đây?”
“Người kia đăng ảnh lên diễn đàn, tôi nhìn thấy tên xe cứu thương của bệnh viện.” Theo manh mối này, không khó để có thể tìm được ra tiểu khu ấy.
“Tình huống của Lý Đào không tốt lắm.” Tuy rằng nhảy từ lầu 3, nhưng khi rơi xuống không có giảm xóc, lại trực tiếp ngã xuống trên đường, cho dù có thể cứu được người cũng không tránh khỏi khả năng bị liệt, hơn nữa về vấn đề tâm lý, một thiếu niên mười sáu tuổi, sao có thể chấp nhận được một loạt bi kịch do chính bản thân gây nên thế này chứ?
Thiệu Hi biết trong lòng anh đang nghĩ gì, khó tránh khỏi thở dài một hơi, “Các anh đã gặp người điên nhất rồi.”
Đúng vậy, hắn đúng là một tên điên, cho dù đội hình sự đã hoạt động nhiều năm, phá bao nhiêu chuyên án, nhưng tên điên như thế này cũng là lần đầu tiên Phó Đình Sinh gặp phải.
Nhưng mà hắn lại là tên điên cực kỳ cẩn thận với chỉ số thông minh vô cùng cao, hắn dùng internet để giao tiếp, không tạo ra cho mình một lỗ hổng nào, thậm chỉ chỉ chút manh mối có giá trị cũng không để lại cho bọn họ, mà nếu có thì cũng chỉ coi như triển lãm mà thôi.
Trước mắt, bọn họ ngoài sáng, đối phương trong tối, muốn chiếm được thế chủ động thì phải tìm được điểm đột phá.
Phó Đình Sinh và Thiệu Hi cảm thấy, điểm đột phá này vẫn liên quan tới thi thể nam bị tách rời kia, nhưng vẫn chưa xác định được thân phận người chết, mà chỉ còn mỗi đầu. Phần thân cũng không thấy đâu.
Cả một ngày sau đó, Phó Đình Sinh dựa theo manh mối của đội hình sự, Thiệu Hi điều tra bên ngoài, chờ đến khi gặp mặt lại đã là buổi tối, vẫn không có tiến triển gì, vụ án lại rơi vào cục diện bế tắc.
Người kia không có chút động tĩnh nào trên mạng, giống như chẳng có gì xảy ra, nhưng bọn họ biết hắn đang lựa chọn con mồi mới, hoặc có thể nói là đồ chơi mới.
***
Phó Đình Sinh lái xe đưa Thiệu Hi về, đến khi tới gần nhà đã là 10 giờ đêm, xe chạy qua tiểu khu gần đó, Thiệu Hi đang ngủ bèn tỉnh lại.
Ngủ suốt nửa tiếng cả quãng đường, cô chậm rãi vươn thắt lưng lười biếng, thật sự là sảng khoái mà, có Phó Đình Sinh ở bên cạnh, cô liền có thể ngủ ngay cả khi ở trong xe, quả nhiên là ở cạnh…
Thiệu Hi mím môi, đè ép tâm tư nhỏ, nghiêng người nói: “Phó Đình Sinh, dừng xe ở đây đi.”
“Thế nào?” Tuy ngoài miệng hỏi nhưng anh đã dừng xe.
Thiệu Hi nói thẳng: “Muốn anh đi đến dưới nhà với tôi.” Từ cửa tiểu khu đi đến dưới nhà cô, lái xe không tới 1 phút là đến, nếu đi bộ vào thì sẽ nhiều hơn vài phút, chẳng qua cho dù thời gian vẫn ngắn, nhưng được ở cùng anh thêm một lát vẫn là nhiều rồi.
Trong mắt cô loé lên sự mong đợi, Phó Đình Sinh chăm chú nhìn.
Xuống xe, hai người đi sóng vai nhau, chỉ cách có một khoảng.
Đi được nửa đường, hai người đều trầm mặc không nói gì.
Đây là chuyện Thiệu Hi đã phát hiện ra từ lâu, khi bọn họ cùng ở chung một chỗ, người mở miệng đầu tiên hầu hết toàn là cô, cho nên một khi cô không nói chuyện, Phó Đình Sinh cũng sẽ không hé răng.
Thật đúng là buồn mà.
Trong lòng cô nói thầm như vậy nhưng biểu cảm trên mặt vẫn tươi cười, hai người cứ yên tĩnh đi cả một quãng đường, giống như một cặp vợ chồng đi tản bộ buổi tối, cô cúi đầu nhìn tay anh và tay mình, lúc này chỉ cần ngón tay cô nhẹ nhàng nâng lên là có thể chạm vào anh.
“Thiệu Hi.”
Bất ngờ bị gọi tên, cô giống như một học sinh đang đọc truyện trộm trong lớp thì bị giáo viên phát hiện, sợ tới nỗi run lên, đồng thời còn chột dạ nắm chặt tay lại.
Chẳng qua động tác của cô nhỏ như vậy, sao anh lại phát hiện ra chứ?
Thiệu Hi vụng trộm ngắm anh, lại phát hiện tuy rằng anh cau màu nhưng cũng không nhìn cô.
Hả?
Giờ đây cô mới phát hiện có gì đó không thích hợp, nhìn lại theo tầm mắt anh, trong đầu lập tức bật ra bốn chữ.
Âm hồn không tán.
Cô âm thầm quyết định về sau sẽ gọi anh ta là Đường âm hồn.
Vừa khéo có Phó Đình Sinh ở cạnh, cô cũng không sợ đối phương dây dưa, vừa định tiếp tục đi về phía trước, một bóng dáng khác lại đi nhanh tới.
Là Tôn Dĩnh, vị hôn thê của Đường âm hồn, ừm, về sau gọi là Tôn không tán đi, âm hồn không tán xứng đôi làm sao.
Thiệu Hi không ngờ lại gặp được nhau ở đây, xem ra một người quấy cô không đủ, bây giờ lại còn biến thành hai người.
“Sao em lại tới đây?”
Theo lời Đường Trạch nói, chắc hẳn anh ta cũng không ngờ vị hôn thê của mình cũng đến.
Vì đứng cách đó không xa, bởi vậy bọn họ nói gì với nhau cũng có thể nghe được.
“Sao tối muộn rồi mà anh còn tới đây? Không phải anh nói với tôi là anh đang bận chuyện án mạng sao?” Giọng điệu Tôn Dĩnh rất ác liệt, khí thế bức người, “Sao nào, đến nhà Thiệu Hi phá án à?”
So với Tôn Dĩnh kích động, Đường Trạch có vẻ rất bình tĩnh, nhưng dường như đang đè nén cảm xúc rất sâu, “Em có biết vì sao anh muốn tới đây không, đó là vì anh muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
“Nếu cô ta muốn nghe anh giải thích thì đã nghe xong từ ba năm trước rồi!”
Những cái khác không bàn tới, nhưng Thiệu Hi rất tán thành với lời này của Tôn không tán, dựa vào cái gì mà cô phải nghe anh ta giải thích chứ? Thời gian đó không bằng đi làm cái gì khác còn thú vị hơn.
Đại khái sợ quấy rầy đến ba mẹ cô, Đường Trạch đi sang bên vài bước, lại bởi vì vấn đề góc độ nên không nhìn thấy bọn họ.
“Em về đi.”
Tôn Dĩnh tức phát run, “Xem vị hôn thê của mình tới nhà người phụ nữ khác, anh muốn tôi về kiểu gì hả?!”
Giọng nói Đường Trạch như đang kìm nén sự tức giận, “Em đừng làm loạn nữa.”
“Đường Trạch, cô ta đã không còn là con người như lúc trước nữa rồi, sao anh vẫn cứ lưu luyến mãi thế?”
Thiệu Hi nhíu mày, trực giác nói cho cô biết lời kế tiếp cô ta sắp nói không tốt để nghe.
“Khi đó bị kẻ thôi miên ấy đã bắt và giết hại rất nhiều người, nhưng chỉ có cô ta là còn sống, dường như lông tóc cũng chả bị thương tổn, chẳng lẽ không có gì để giải thích cho vấn đề này sao?”
“Vì sao khi được cứu ra, cô ta không nói gì cả?”
Thiệu Hi nghe xong dần dần giãn mày ra, quả nhiên lại là những lời này, không còn gì mới hơn sao?
Phó Đình Sinh ở bên cạnh lại lạnh mặt, anh muốn tiến lên, Thiệu Hi lại đã nhận ra anh định làm gì, lúc này đây, cô không do dự kéo tay anh lại.
Chống lại ánh mắt của anh, cô nhẹ nhàng lắc đầu, thậm chí khoé miệng còn nhếch lên, “Không sao đâu.” Mấy lời này cô nghe quen rồi, bây giờ cũng không còn đả kích được thêm gì nữa.
Tôn Dĩnh vẫn còn tiếp tục, “Có phải vì cô ta sợ bị ngược đãi giống như những ngưởi khác, cho nên mới trở thành….”
“Tôn Dĩnh!” Tiếng Đường Trạch quát lớn là những lời cuối cùng mà cô nghe được.
Tiếp sau đó, một chữ Thiệu Hi cũng không nghe rõ, âm thanh xung quanh giống như bị sương mờ bao phủ, trở nên mơ hồ không thể rõ, ngăn cách tất cả những sự ác ý ấy.
Đó là bởi vì, Phó Đình Sinh che ở phía trước, dùng hai tay che lỗ tai cô lại.
Trong phút chốc, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Và kinh hoàng nữa.
Cô ngước mắt, giờ phút này thứ duy nhất có thể nhìn thấy cũng chỉ có gương mặt anh, đôi lông mày đẹp, đôi môi khẽ mím lại.
Giây tiếp theo, cô cưỡng chân lên, hôn vào đôi môi ấy.